17 tháng 4, 2012

Quen hơi…


Phải công nhận ông bà mình ngày xưa nói đúng ghê: “Lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi”. Hôm nay bị nghẹt mũi nên chẳng biết cái hơi nó làm sao, nhưng rõ ràng là quen. Vì bình thường thì không sao, nhưng khi bệnh lại… nhớ.

Giang hồ cũng có nói: Không ai căm ta bằng vợ ta, không ai ghét ta bằng vợ ta, không ai thù ta dai bằng vợ ta, không ai hận ta bằng vợ ta, nhưng cũng không ai yêu ta bằng vợ ta, không ai lo cho ta bằng vợ ta đâu. Phụ nữ vốn hiền lành và giàu lòng nhân ái, do đó mà đàn ông được hưởng ké. Những lúc một mình mà bệnh thì thấy buồn ghê, thiếu ghê… Con cái nó thấy bố bệnh thì hỏi ba bệnh gì, khám bác sĩ chưa ba, rồi nấu hoặc mua cho ba tô cháo nóng ăn cho giải cảm, sau đó thì ai lo việc nấy chứ có được như vợ đâu. Mỗi lần thấy chồng bệnh thì vợ thường lườm rồi nguýt: Tướng tá vậy mà bệnh hoạn gì? Giả vờ chứ gì?… Nói thế nhưng phía sau lưng thì lại đi pha ly chanh nóng đem đến bắt chồng phải uống cho được, lúi húi dưới bếp băm thịt nạc nấu một tô cháo thật ngon bắt chồng phải ăn, rồi ngồi nhìn chồng ăn cho bằng hết mới thôi, mới định thiếp đi thì thấy ai đó bôi dầu gió vào lòng bàn chân rồi bảo chồng mang vớ vào cho nó ấm, nhưng miệng thì cứ huyên thuyên: Giả vờ vừa thôi ông ơi! Bệnh hoạn gì đâu…

Ấy, thế đấy… Thế mà chồng thì mau quên, xong việc lại bù khú với bạn bè, đến khi bệnh thì mới biết nhớ đến vợ, mới nhớ đến cái hơi ấm, nhớ đến cái chậu của con cá lia thia… Còn bình thường thì nhớ đến ba cái chuyện tào lao không hà, hèn chi phụ nữ không căm không hận sao được! Nhưng những cái căm cái ghét kia cũng rất dễ thương và đáng yêu đáng nhớ, vì đó là của vợ chứ có phải của người khác đâu. Có vậy thì mới là vợ chứ! Phụ nữ muôn năm mà!


Posted in Sưu tập

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét